“Simon à, tớ xin lỗi nhé. Chuyện ngày hôm đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa đâu. Tớ hứa uy tín đó.”
Hãy tưởng tượng sau một đêm nồng nàn với cờ-rớt suốt 20 năm của mình, đang hí ha hí hửng tính đi nhận trách nhiệm thì bị cờ-rớt quẳng cho câu này dzô mặt. Bạn sẽ thấy thế nào? Cay không? Thốn chứ hả? Muốn cho bay màu vài tòa nhà lắm chứ gì? Nếu đúng thế thì bạn đã hiểu cảm giác của tôi rồi đó.
Cờ-rớt của tôi là một cô nàng đầu gỗ đúng nghĩa. Nàng là Callia, tổng tư lệnh của nước Rohas nên trong đầu chỉ toàn gươm đao và chinh chiến thôi. Bao nhiêu năm qua, tôi đã nhiều lần cố gắng tỏ tình, nói xa nói gần để nàng hiểu lòng tôi nhưng thế *ếu nào nàng ấy chỉ coi tôi là “chị em bạn dì” thôi thì phải.
Tự dưng đêm nay nàng lại hỏi tôi có thích em bé không? Lũ sinh vật nhỏ bé, phiền phức ấy luôn khiến ánh mắt nàng đượm buồn khi trông thấy chúng. Thế thì tại sao tôi lại phải thích bọn chúng nhỉ?
Rồi cờ-rớt biến mất, chẳng nói với tôi một lời. Tình nghĩa đôi mình chỉ đến thế sao? Tôi lật tung cả đất nước lên để đi tìm nàng. Có cơ hội nào cho tôi làm lại, để nàng hiểu được tiếng lòng của tôi không?